Tháng 10 về và ra đi rất vội, nép trong tà áo trắng tinh khôi, thoảng trong lời ru trên đôi môi của mẹ, rất hiền, rất gần và quá đỗi yêu thương… Là Thu đó, nhẹ nhàng như bước chân ai ngang qua lối cũ, nồng nàn gõ những nhịp thổn thức trong loang lổ khói mây… Mùa về... Tháng 10, cái không khí bảng lảng của tiết trời, cái xốn xang của nồng nàn hoa sữa, cái dịu dàng của nắng và cái se lạnh của mùa dễ khiến cho lòng người bâng khuâng, xao xuyến; cái cảm giác chông chênh sợ mùa vụt mất, tiếc nuối bâng quơ cảm xúc bình yên sau khung cửa…tất cả gửi vào thu. Thu là cố giấu, mà sao cảm xúc lại đong đầy! Tháng 10, ta vội vã lật từng tờ lịch mới, đếm như sợ ngày qua mau, bất chợt bàn tay ta dừng lại:
"Đời như chiếc bóng thu vàng Chợ khuya quang gánh nhịp nhàng mẹ rao Vang xa từng tiếng ngọt ngào Dứt câu nghe lệ dâng trào… ai hay"
Câu thơ nằm ngay trên tờ lịch "Ngày của mẹ". Ta bỗng nhớ bà đến da diết, thương mẹ đến nao lòng, và ta thấy mình dường như đã lớn. Thu đã khiến ta trưởng thành… Món quà ta tặng bà, tặng mẹ không thể chỉ là những vòng tay ôm và những lời thì thầm tha thiết "Con yêu Người" như thuở còn bé nữa, ấy là sự trưởng thành của ta, là niềm tự hào mà ta mang lại, là nụ cười và giọt nước mắt hạnh phúc mà ta phải nỗ lực hết mình để tặng cho người mà ta trân quý nhất… Tháng 10 - những điểm 10, viên mãn và tràn đầy những xúc cảm như chính tên gọi của mùa - Yêu và thương!

Tác giả: Cô Phan Thị Việt Hà |